Chương 83

Ai Dám Nói Xấu Sư Huynh

Cổ Ngọc Văn Hương

8.927 chữ

07-05-2023

Quân Diễn Chi kéo tay Văn Kinh: “Năm sáu trăm người của kiếm tông đều đang đợi chúng ta ra tay cứu giúp, sư đệ, đệ phải lấy đại cục làm trọng, đừng vì đại quy mà loạn bước chân.”

Văn Kinh nén nước mắt gật đầu.

Quân Diễn Chi lại nói với Liễu Thiên Mạch: “Đại sư huynh, trong các sư huynh đệ chúng ta có người bị thương không?”

Liễu Thiên Mạch vội nói: “Quy Tâm Bích và Lý Thư bị thương, đang ở trong phòng mình.”

Quân Diễn Chi kéo tay Văn Kinh đi: “Đại sư huynh, huynh ôm đại quy vào phòng Kinh sư đệ trước đi. Chúng tôi đi xem Quy sư đệ trước, lát nữa trở lại xem đại quy.”

Tay Văn Kinh siết chặt, khớp xương cũng tái trắng.

Quân Diễn Chi dịu giọng nói: “Hiện tại chúng ta đi cứu Lý sư huynh và Quy sư huynh của đệ trước, sao?”

Văn Kinh nén nước mắt, lại nặng nề gật đầu.

Quân Diễn Chi và cậu giao mười ngón tay, nhẹ giọng nói: “Nhịn một chút…”

Văn Kinh siết nửa ngón tay và chiếc nhẫn ngọc trong tay: “Sư huynh, huynh có nhận ra ngón tay này của ai không?”

Quân Diễn Chi nhàn nhạt nói: “Của Triệu Ninh Thiên Hồng Tú phong… chỉ sợ hiện tại đã chạy xa rồi.”

Khi vào phòng Quy Tâm Bích, hắn đang ngồi trước bàn viết chữ, mắt rũ xuống buồn bực bất an, dáng vẻ thật sự khổ sở. Mạc Thiếu Ngôn lần đầu thấy hắn sợ chết như thế, nhịn rất lâu vẫn không nhịn được, nhỏ giọng nói: “Quy sư huynh, huynh đang viết di ngôn sao?”

Quy Tâm Bích ngẩn ra nói: “Ừm… đang viết đây…”

Mạc Thiếu Ngôn lập tức câm nín: “… Quy sư huynh, huynh còn sống tới hai tháng lận, huynh biết chứ?”

Quy Tâm Bích chua xót nghẹn ngào nói: “Hai tháng đệ còn chê dài đúng không, sao đệ lại nhẫn tâm như thế?”

“… Huynh căn bản không chết nổi.”

“Đệ không cần an ủi ta, bệnh của ta tự ta biết, người đã trúng thuật pháp thì không có ai sống sót.”

Quân Diễn Chi đứng trước cửa ho một cái: “Quy sư đệ… ta đến trị thương cho đệ.”

“Trị thương? Có thể trị?” Quy Tâm Bích thẳng cổ nhìn, vừa thấy là Quân Diễn Chi kết oán đã sâu, lòng lại nổi đầy xoắn xuýt, nhịn không được miệng tiện thêm vào một câu: “Trừ khóc ra, ngươi còn có thể trị thương?”

Mạc Thiếu Ngôn hung tợn đạp hắn một cước: “Sao huynh lại không có cốt khí vậy hả?”

Quân Diễn Chi không nói một câu ngồi xuống.

Mạc Thiếu Ngôn thấp giọng nói: “Tục ngữ nói người tốt không sống lâu, tai họa lưu vạn năm. Quy sư huynh, chỉ cần ngươi đừng nói bậy bị người ta đập chết, hơn phân nửa là có thể sống đến hết thọ.”

“Cút, nếu ta chết rồi, tên sư đệ không thể buông xuống được chính là ngươi, nhất định gọi ngươi chôn cùng.”

Quy Tâm Bích tuy miệng tiện, nhưng cũng không phải hoàn toàn không thông nhân tình thế sự, nói một lần rồi cũng ngậm miệng lại, tràn đầy cảnh giác nằm trên giường để Quân Diễn Chi trị thương, bất động trợn to mắt.

Trị thương cực kỳ hao tổn thể lực của Quy Tâm Bích, Quân Diễn Chi trục ma khí ra khỏi người hắn, thương thế của Quy Tâm Bích liền tốt lên rất nhiều, mệt mỏi nằm trên giường nghỉ ngơi, hừ khẽ.

Quân Diễn Chi ngẩng đầu nhìn Văn Kinh, lại thấy cậu đang ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ, nhẹ giọng hỏi: “Đang nghĩ đến đại quy?”

“Không…” Văn Kinh cúi đầu, lại không dám nhìn hắn.

Quân Diễn Chi trầm mặc một lúc, siết tay cậu nói: “Đợi hết bận rộn, sẽ kể cho đệ nghe một câu chuyện.”

Văn Kinh gật đầu.

Quân Diễn Chi nói với Mạc Thiếu Ngôn: “Đi nói với Vân Khê trưởng lão, đưa tất cả đệ tử bị thương đến Thanh Hư đại điện, ta trị cho Lý Thư xong sẽ đến đó.”

“Được!” Mạc Thiếu Ngôn vội chạy đi.

Văn Kinh lạnh lùng nói: “Triệu Ninh Thiên thì sao? Lẽ nào cứ bỏ qua cho y như thế? Có cần truy sát y không?”

Quân Diễn Chi nhìn cậu thật sâu: “Không cần truy sát, y sẽ tự đưa mình tới cửa.”

Trong Thanh Hư đại điện đèn đuốc sáng trưng, tuy đã nửa đêm, nhưng vô cùng náo nhiệt. Mấy trăm đệ tử quy củ xếp thành hàng, vừa thấp giọng nghị luận, vừa cúi đầu đợi Quân Diễn Chi cứu.

“Cho nên nói, tông chủ mới là người hủy Hằng Dương Cung?”

“Vậy Triệu Ninh Thiên đó sao lại chạy hăng thế?”

“Rốt cuộc Quân Diễn Chi có phải là ma tu không?”

“Phải, nhưng chuyện ba năm nay hình như không phải do hắn làm ra.”

“Cho nên chúng ta lần này bị thương không phải là do lỗi của hắn?”

“Hình như không phải.”

“Vậy là lỗi của ai? Không phải tông chủ đã chết rồi sao?”

“Ngươi hỏi ta ta hỏi ai?”

“Ta chỉ là muốn biết đợi lát nữa nên có thái độ ra sao với Quân Diễn Chi.”

“Nếu hắn sắp trị thương cho ngươi, ngươi nói ngươi nên có thái độ gì?”

“Không bằng ngươi mắng hắn đi, vậy ngươi có thể xuống dưới hỏi tông chủ cho rõ ràng.”

“…”

“Người bị hủy dung bên cạnh Quân Diễn Chi là ai vậy?”

“Ngươi quên rồi phải không? Chính là người ba năm trước đã vào Tru Tiên tháp!”

“Vào Tru Tiên tháp rồi vẫn không chết? Làm sao thoát ra được?”

“Ngươi hỏi ta ta hỏi ai?”

“Y đã không chết, cũng có nghĩa tông chủ cũng không nhất định chết?”

“… Loạn quá đi, có còn cho người ta sống hay không?”

Từ ba năm trước sau khi Quân Diễn Chi bị Tịch Phóng trục xuất khỏi kiếm môn, chịu đủ chỉ trích, liếc mắt đếm không xuể, đệ tử tại đây gần như không có ai chưa từng nói xấu hắn.

Nhưng ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, hiện tại ân nhân giả, ngụy quân tử thật lại biến thành ân nhân cứu mạng thật, các đệ tử lại trở thành phía nhận ân huệ của người ta, thực sự là khó thể tiếp nhận. Tin tức của họ không linh thông bằng các phong chủ, lời đồn lại không chuẩn xác, vì thế rất nhiều người vẫn có đầy địch ý với Quân Diễn Chi.

Bầu không khí trong đại điện rất căng thẳng, dường như chỉ cần bị cái gì xúc tác, thì sẽ bùng phát bất cứ lúc nào.

Tâm tư Văn Kinh không có ở đây, ánh mắt phiêu ra ngoài điện.

Quân Diễn Chi vẫn không cho cậu đi nhìn đại quy, ý tứ đã không thể rõ ràng hơn. Hiện tại ngay cả nghĩ cậu cũng không dám nghĩ kỹ, trước mắt thường xuyên xuất hiện cảnh đại quy nằm trong vũng máu, rũ mắt cọ đầu vào lòng bàn tay cậu.

Đó là lần giao lưu cuối cùng giữa họ.

Cho dù chạy về nhìn đại quy, thì có thể thấy được cái gì chứ? Một thi thể lạnh lẽo?

Sắc mặt Văn Kinh tái đi, thân thể nhẹ run.

Cái con ngốc ngốc, ổn ổn đó luôn tồn tại trong sinh mạng của cậu, trước giờ không yêu cầu cái gì, cũng không đòi hỏi cái gì, vĩnh viễn an phận nằm trên mảnh đất trống, trên giường, biến thành một bộ phận của căn phòng, cũng biến thành một phần sinh mạng, sẽ không đột nhiên biến mất, dường như cả đời đều sẽ tiếp tục ở bên cạnh mình.

Sau khi nó biến mất, lẽ nào cuộc sống vẫn giống như trước sao?

Đột nhiên, giọng nói dịu dàng của Quân Diễn Chi vang lên bên tai cậu: “Sư đệ, chúng ta ra ngoài thông khí đi?”

Một câu nói kéo cậu về lại hiện thực.

Văn Kinh quay đầu nhìn các đệ tử đứng đầy trong đại điện, bình tĩnh nói: “Không cần, huynh tiếp tục trị thương cho họ đi.”

Quân Diễn Chi cũng không nói, kéo cậu đến cạnh Vân Khê trưởng lão đang xem sách trước điện, bình tĩnh hỏi: “Trưởng lão, lúc trước khi Tịch tông chủ để ta trị thương, một tháng cũng không để ta nghỉ ngơi một lần. Ngươi để ta nghỉ ngơi mấy lần?”

Vân Khê trưởng lão vội buông sách xuống, vuốt râu cười nói: “Ngươi muốn nghỉ ngơi bao nhiêu lần, thì cứ nghỉ ngơi bấy nhiêu lần.”

Lý Thanh Vận đứng bên cạnh nhẹ giọng nói: “Sư tôn, Lục tông chủ, Thiệu tông chủ đều bị thuật pháp ma tu hãm hại, còn chưa có trị liệu.”

Vân Khê trưởng lão cười nói: “Bọn họ không đến xếp hàng, lẽ nào còn đợi Quân Diễn Chi đích thân đến cửa trị liệu cho họ? Không trị thì bỏ đi, mạng là của họ, tự họ nói là xong. Tông chủ cũng sắp đổi rồi, đổi mấy vị phong chủ trẻ tuổi cũng tốt.”

Xung quanh lập tức an tĩnh lại, một chút âm thanh cũng không có.

Tông chủ sắp đổi rồi, đổi thành ai?

Vân Khê trưởng lão vẫn thản nhiên như trước, cười vung tay: “Diễn Chi và Văn Kinh đi nghỉ ngơi đi, những người này đều đang đợi xem bệnh, ngươi trị bệnh cho họ đã là rất tốt rồi, xong việc ta mời ngươi uống rượu.”

Quân Diễn Chi: “… Tạ trưởng lão.”

Văn Kinh không nói tiếng nào đi theo hắn ra ngoài, sắc mặt lạnh như băng. Trước kia bị người ta nhìn lom lom còn đỏ mặt, bây giờ thì một chút cảm giác cũng không có.

Quân Diễn Chi bay phía trước, dẫn Văn Kinh đi xuyên qua trời đêm u tĩnh, đến bên vách núi có sắc trăng cực đẹp. Hắn nhẹ đáp xuống, dùng tay áo phủi tảng đá bên cạnh vách vực, mỉm cười nói: “Ngồi xuống đi.”

Tảng đó đó phẳng lì lại rộng rãi, Văn Kinh khoanh chân ngồi bên phải Quân Diễn Chi, một tay chống lên cằm, chỉ lo ngẩn người.

Quân Diễn Chi thở dài, có chút ảm đạm. Sau khi Văn Kinh hủy dung, luôn vô thức chỉ cho hắn xem mặt bên phải, không thời khắc nào không để trong lòng, giống như là tâm kết. Hiện tại ngay cả cái này cũng không còn để ý nữa, có thể thấy chuyện đại quy đả kích cậu cỡ nào.

Quân Diễn Chi ôm vai Văn Kinh, nhẹ giọng hỏi: “Mệt rồi đi, đúng không?”

Lòng Văn Kinh chua xót, nhưng vẫn không có biểu cảm gì.

“Sư đệ, tối nay huynh kể cho đệ một chuyện, đệ nhớ nghe kỹ, được không?” Quân Diễn Chi ôm cậu nằm xuống, để Văn Kinh gối lên hõm vai hắn, lại kéo chân cậu qua, quấn lên người mình.

Văn Kinh vẫn không nói gì, mặc Quân Diễn Chi bài bố.

Quân Diễn Chi ôm chặt cậu, dịu giọng nói: “Đệ biết tổ tiên Thanh Hư Tử của kiếm tông và con cự mãng đó, sau khi biến mất khỏi kiếm tông đã phát sinh cái gì không?”

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!